Di tích quốc gia Chùa Nhẫm ở Duy Tân- Kinh Môn bị xâm hại nghiêm trọng !
Bài liên quan:
Di tích quốc gia Chùa Nhẫm ở Duy Tân- Kinh Môn bị xâm hại nghiêm trọng! Phần 1
Núi chùa Nhẫm di tích quốc gia bị công ty Phúc Sơn khai thác lấn chiếm làm xi măng tiêu thụ! Phần 2
PS: Di tích quốc gia quê tôi bị đóng gói thành xi măng đem đi tiêu thụ ! Không biết cần bao nhiêu like để di tích này được quan tâm và bảo vệ nhỉ ?
Một ngôi chùa cổ, cùng với hệ thống hang động đã được xếp hạng Di tích văn hóa lịch sử cấp quốc gia với nhiều những hiện vật cũng như hóa thạch cổ được nhà nước bảo vệ. Nhưng khu di tích lịch sử đó cũng không thể thoát khỏi sô phận bị đóng gói thành bột làm xi măng . Một lần nữa công ty xi măng Phúc Sơn lại gây tai tiếng trong hình ảnh của mình . Điều đáng nói là hành vi xâm phạm, tàn phá di tích quốc gia này đã diễn ra nhiều năm nhưng chỉ khi người dân làm đơn kêu cứu đến báo chí vào cuộc thì sự việc này mới bị vỡ lở và bị ngăn chặn dứt điểm . Nhưng sự việc đã quá muôn ! Di tích đã bị tàn phá để nghiền thành xi măng đem đi tiêu thụ và không thể thu hồi hay khắc phục. Và ai sẽ là người chụi trách nhiệm về hanh vi vi phạm pháp luật trên ?
Các bài liên quan về công ty xi măng Phúc Sơn :
Công ty xi măng Phúc Sơn sẵn sàng nộp phạt rồi lại vi phạm nhiều lần
Giám đốc mỏ công ty xi mang Phúc Sơn tuyên bố: “Chết 30 mạng người tôi cũng đền được
Thất thoát khoáng sản quốc gia công ty Phúc Sơn hay ai sẽ chụi trách nhiệm!
Thời gian qua, Báo Nhân Dân nhận được nhiều ý kiến của người dân huyện Kinh Môn (Hải Dương) bức xúc về việc nổ mìn, san ủi, khai thác đá của Công ty xi-măng Phúc Sơn, đã tàn phá nặng nề hệ thống hang động tại khu di sản văn hóa quốc gia ở núi Nhẫm Dương, xã Duy Tân (Kinh Môn). Người dân kiến nghị các cơ quan chức năng cần sớm có biện pháp bảo vệ di sản này.
Di tích cấp quốc gia chùa Nhẫm Dương - Duy Tân - 5 xã khu đảo
Kho báu vật khổng lồ trong chùa Thánh Quang Duy Tân -Kinh Môn
Bí ẩn ngôi chùa cổ ở Nhị Chiểu
Ngày 6-5-1996, Công ty xi-măng Phúc Sơn được Bộ Công nghiệp (nay là Bộ Công thương) cấp giấy phép số 1179 QĐ/QLTN cho phép khai thác đá vôi tại mỏ Nhẫm Dương làm nguyên liệu sản xuất xi-măng, diện tích cấp phép là 34,23 ha. Do núi Nhẫm Dương có giá trị đặc biệt về lịch sử văn hóa và khảo cổ, ngày 29-10-2003, Bộ Văn hóa -Thông tin (nay là Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch) có Quyết định số 59/QĐ-BVHTT xếp hạng di tích quốc gia đối với khu di tích khảo cổ chùa Nhẫm Dương và các hang động xã Duy Tân. Theo đó, khu vực khoanh vùng bảo vệ di tích bao gồm 45% diện tích núi Nhẫm Dương (15,43 ha), gồm: chùa Nhẫm Dương, hang Thánh Hóa, động Tĩnh Niệm, hang Hố Lờ, hang Đình (hang Thóc) và toàn bộ núi đá, cảnh quan phía đông núi Nhẫm Dương.
Căn cứ Quyết định nêu trên, ngày 3-12-2004 UBND tỉnh Hải Dương có Quyết định số 4874/QĐ-UBND giao quyền quản lý di tích khảo cổ quốc gia chùa Nhẫm Dương cho UBND xã Duy Tân (Kinh Môn) quản lý, với diện tích 15,43 ha, để bảo vệ di tích; tạm giao 18,8 ha phần núi Nhẫm Dương không nằm trong phần khoanh vùng bảo vệ cho Công ty xi-măng Phúc Sơn quản lý, khai thác. Quá trình khai thác, nhiều lần Công ty xi-măng Phúc Sơn nổ mìn phá đá, xâm phạm vào khu vực được khoanh vùng bảo vệ.
Bất chấp sự phản ứng của chính quyền và nhân dân xã Duy Tân, Công ty xi-măng Phúc Sơn vẫn thường xuyên tổ chức cho nổ mìn và đưa máy ủi, máy xúc vào khai thác đá cả trong vùng cấm. Do khoảng cách quá gần, không ít lần mìn nổ đã hất văng đất đá qua đỉnh núi, văng cả vào sân chùa Nhẫm Dương, gây nguy hiểm nghiêm trọng tới tính mạng người dân.
Khi khai thác gần như cạn kiệt phần diện tích núi đá được giao, ngày 23-10-2013, Công ty xi-măng Phúc Sơn được Bộ Tài nguyên và Môi trường ra Quyết định số 2030/QĐBTNMT về việc điều chỉnh tọa độ, diện tích khu vực khai thác mỏ đá vôi Nhẫm Dương. Theo đó, diện tích Công ty xi-măng Phúc Sơn được khai thác là 17,32 ha, giới hạn bởi bảy điểm góc khép kín. Đáng ngạc nhiên là việc điều chỉnh tọa độ này đã chuyển phần núi đá của di tích núi Nhẫm Dương vào phần "mỏ" của Công ty ximăng Phúc Sơn để khai thác; phần diện tích đã được Công ty xi-măng Phúc Sơn khai thác cạn kiệt thì lại giao cho chùa Nhẫm Dương quản lý. Ngay sau khi có Quyết định số 2030/QĐ-BTNMT, công ty này đẩy nhanh tiến độ nổ mìn phá đá, xâm hại nhiều điểm thuộc "vùng cấm" của di tích, gây bức xúc trong dư luận.
Trước sự phản ứng của nhân dân xã Duy Tân, của cán bộ ngành văn hóa, trong các ngày 5-3-2014 và 26-6-2014, Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Hải Dương phối hợp các đơn vị liên quan, chính quyền địa phương xác định tọa độ, mốc giới, phạm vi khu vực được khai thác ngoài thực địa mỏ đá vôi Nhẫm Dương. Nhưng kết quả những buổi làm việc không có kết quả vì không thống nhất được vị trí tọa độ mới điều chỉnh; bởi Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương, UBND huyện Kinh Môn cho rằng, các điểm mới điều chỉnh đã chồng lấn lên khu vực được khoanh vùng bảo vệ năm 2003. Phó Giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương Nguyễn Đức Việt, cho rằng: Quyết định số 2030/QĐ-BTNMT của Bộ Tài nguyên và Môi trường khi triển khai áp dụng vào thực địa có một số điểm không phù hợp thực tế, một phần diện tích chồng lấn lên diện tích núi đã được khoanh vùng bảo vệ di tích.
Trong khi chưa xác định được mốc giới trên thực địa thì hằng ngày, tại công trường khai thác đá của Công ty ximăng Phúc Sơn vẫn diễn ra tình trạng khai thác đá sát khu vực di tích, thậm chí nhiều điểm xâm phạm sâu vào vùng cấm. Ông Lê Đức Tài, người từng 10 năm làm trưởng thôn Châu Xá (Duy Tân), cho biết: Khoảng 10 năm trước, trên núi Nhẫm Dương có đàn khỉ khá đông sinh sống, chúng xuống cả sân chùa kiếm ăn, nhưng do việc nổ mìn phá đá, tàn phá môi trường, cho nên đến nay không còn bóng dáng con nào. Do khai thác đá bừa bãi, bất chấp pháp luật, các hang thuộc di tích cần phải bảo vệ như hang Ma, hang Bà Điền đã biến mất không còn dấu tích; hang Dơi bị phá sập; hang Đình, hang Thóc đã bị khai thác mất 2/3; động Tổ, động Tĩnh Niệm cũng đang bị ảnh hưởng nặng nề. Giờ, một bên sườn núi Nhẫm Dương là vách đá cao thẳng đứng mầu xám xịt do đã khai thác đá cạn kiệt, một bên là chùa Nhẫm Dương với thảm rừng xanh cũng đang bị "gặm nhấm".
Lưng chừng núi có một địa danh nổi tiếng gọi là khe Ngựa Bay, tạo dáng hình một chú ngựa đang sải cánh giữa mây trời, nhưng do doanh nghiệp nổ mìn, bóc đá, nên "ngựa" đã "bay" mất một chân, "yên ngựa" biến mất.
Làm việc với phóng viên về việc khu di tích núi Nhẫm Dương bị xâm hại, Bí thư Huyện ủy Kinh Môn Nguyễn Thị Bên cho rằng: "Khu di tích bị xâm hại từ lâu, không phải huyện không biết, nhưng Công ty xi-măng Phúc Sơn là doanh nghiệp của tỉnh liên doanh nước ngoài nên huyện cũng khó xử lý". Về việc bảo vệ khu di tích Nhẫm Dương, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hải Dương Nguyễn Văn Quế khẳng định: UBND tỉnh Hải Dương đã có văn bản tạm thời đình chỉ việc khai thác đá ở núi Nhẫm Dương, giao các ngành chức năng làm rõ, giải quyết theo đúng quy định. Đối với các di tích lịch sử, di sản văn hóa, di chỉ khảo cổ lại càng phải quan tâm bảo vệ, bởi nếu để mất di sản là mất vĩnh viễn.
Thiết nghĩ di sản văn hóa, lịch sử mỗi vùng đất luôn gắn với cội nguồn và chúng ta thì không thể để mất cội nguồn, vì vậy, muộn còn hơn không, các cơ quan chức năng cần sớm có biện pháp bảo vệ di sản văn hóa Nhẫm Dương; đồng thời kiểm tra, kiểm soát việc khai thác đá của Công ty xi-măng Phúc Sơn; không vì lợi ích trước mắt, "tham bát bỏ mâm" mà ảnh hưởng việc bảo tồn di sản.
Năm 2000- 2001, Viện Khảo cổ học, Viện Nghiên cứu địa chất Việt Nam khảo sát, nghiên cứu và kết luận: Khu di tích khảo cổ núi Nhẫm Dương đặc biệt quan trọng. Tại hang Thánh Hóa đã phát hiện một loạt hóa thạch của 27 loài động vật có niên đại 30 đến 50 nghìn năm. Tại hang Tối phát hiện nhiều hiện vật thuộc văn hóa Hán, đồ đồng thuộc văn hóa Đông Sơn.
Những di cốt hóa thạch trong hang Thánh Hóa, những di vật của văn hóa Đông Sơn tìm được trong hang Tối và các tầng văn hóa còn nằm sâu trong lòng đất chưa được khai quật không chỉ có giá trị đặc biệt về lịch sử, văn hóa, khoa học, cách mạng, khảo cổ, quân sự và du lịch của tỉnh Hải Dương mà nó còn mang ý nghĩa quốc gia, quốc tế.
Di tích cấp quốc gia bị xâm hại từng chút một qua nhiều năm!
Sở dĩ, di tích cấp quốc gia ấy, còn tồn tại đến ngày hôm nay, là nhờ sư cô Thích Diệu Mơ. Chuyện sư cô Diệu Mơ đem cả mạng sống mình để giữ núi trước lòng tham vô đáy của con người, thì đã thành nhiều tập phim, do nhà báo Phạm Chức (Truyền hình Hải Dương) dựng rất cầu kỳ.
Sư cô bảo: “Núi Nhẫm này là nơi đặc biệt không những của Việt Nam, mà của cả thế giới, vì phát hiện hóa thạch Pôn-gô, một loài vượn người cực kỳ thông minh. Bọn khỉ ở núi này cũng thông minh lắm, tình cảm lắm, chả khác gì con người. Ấy vậy mà, người ta nỡ cướp nhà của chúng, nỡ giết hết chúng”.
Ở huyện Kinh Môn, nhắc đến chùa Nhẫm Dương không ai không biết. Đứng bên sông Kinh Thầy nhìn tứ phía, thấy quả núi nào cũng nham nhở, trắng lốp. Duy chỉ có núi Nhẫm, nơi có ngôi chùa Nhẫm Dương vẫn còn một vạt xanh.
Trong khu công nghiệp Nhị Chiểu những nơi khác !
Ở ngôi chùa ấy, sư thầy Thích Diệu Mơ bao năm nay đã phải lấy thân mình… lấp lỗ mìn, để bảo vệ quả núi. Nói thế, độc giả nghĩ hình tượng hóa, nhưng đó là sự thật.
Nhiều doanh nghiệp nhìn quả núi đá “mỡ màng” nên thèm muốn lắm, cứ sơ hở ra là tìm cách ăn trộm. Hễ thấy doanh nghiệp nào khoan núi, nhồi mìn, sư Mơ lại lấy thân mình lấp cái lỗ khoan mìn đó, nhất định không cho phá núi, mới giữ được đoạn rông núi màu xanh thanh khiết cho nhân dân quanh vùng.
Báo điện tử VTC News đã có loạt bài phản ánh về chuyện ấy. Có lẽ, được sự tin tưởng của nhân dân quanh vùng, mà mới đây, một người dân, xưng là đại diện cho người cao tuổi ở thị trấn Phú Thứ, cách chùa Nhẫm Dương không xa, điện thoại cho Báo than rằng: “Nhà báo ơi nhà báo! Các cụ vẫn có câu nói hài rằng “con voi chui lọt lỗ kim”, nhưng ở chỗ chúng tôi còn có chuyện “quả núi chui lọt lỗ kim” cơ nhà báo ạ.
Nhà báo không tin thì về đây mà xem. Họ đào mất cả gốc rễ quả núi rồi. Người ta làm ngơ để “quả núi chui qua lỗ kim”, doanh nghiệp thu tiền tỷ, còn nhà cửa nứt toang hoác thì chúng tôi phải chịu nhà báo ạ”.
Nghe chuyện lạ, tôi đã tìm về khu dân cư số 1, thị trấn Phú Thứ (Kinh Môn, Hải Dương). Một anh nông dân đứng ở đầu đường đợi sẵn. Ngó trước, nhìn sau, anh dặn tôi bỏ hết đồ đạc vào trong xe, rồi đi xe máy với anh.
Tôi thắc mắc hành động lạ lùng, một người nông dân mà phải sợ hãi khi đứng ngay trên mảnh đất làng mình, thì anh giải thích: “Nhà báo thông cảm, giờ côn đồ nhiều lắm, chúng tôi thấp cổ bé họng, mất mạng như chơi. Họ ném tiền vào mình cũng vỡ đầu, chứ cần gì ném đá”.
Lại ngó trước nhìn sau không thấy ai, anh mới giục tôi lên xe. Anh nổ máy đi xuyên qua cánh đồng hoang toàn cỏ lác mọc um tùm. Anh bảo: “Nhà báo nhìn xem, hàng chục héc-ta phải bỏ hoang thế này đấy. Họ khoét núi sâu xuống lòng đất, nên phải bơm nước lên. Nước lẫn bột đá tràn ra cánh đồng thì thử hỏi cây gì mà sống được. Bao nhiêu ruộng nương quanh vùng bỏ hoang hết, chẳng làm được gì, mà cũng chẳng có ai đền bù”.
Cánh cổng với chòi canh hiện ra trước mắt. Anh nông dân dặn tôi rằng, nếu có người ra hỏi, thì không được nhận là người quen, mà chỉ bảo là đi nhờ xe máy ra nghĩa địa (nghĩa địa ở cách quả núi không xa).
Tuy nhiên, không thấy có bảo vệ nào cả, nên chúng tôi xuyên thẳng vào trong công trường. Giữa ngã ba đường, ông Bùi Xuân Việt và bà Đinh Thị Ngọc đứng dưới gốc cây trứng cá trò chuyện.
Gặp nhà báo, ông Việt bảo: “Chẳng ai sai khiến chúng tôi, nhưng chúng tôi tự nguyện thay nhau đảo qua khu vực này để trông nom tài sản cho nhân dân, cho Nhà nước. Họ đã ăn cắp mấy năm nay, đào rỗng đáy cả quả núi, thì không có lý do gì mà họ lại không tiếp tục ăn cắp. Chúng tôi đứng đây chặn đường ra vào, nên có động thái gì chúng tôi biết ngay, hô cả xóm ra chặn”.
Không sợ như anh nông dân nọ, ông Bùi Xuân Việt dựng xe đạp dẫn tôi đi sâu vào lòng núi. Vừa đi, ông Việt vừa giới thiệu: “Ngày xưa, khu vực này lắm núi nhiều non lắm, đẹp chả khác gì Hạ Long trên cạn, hay ít cũng phải như Tràng An, Tam Cốc ở Ninh Bình. Nhưng chỗ này thuận tiện đường sông, đá lại đẹp, nên họ mới đầu tư khai thác.
Quả núi chỗ tôi và anh đang đứng là núi Đất Đỏ. Sở dĩ có tên như thế, vì quả núi này phủ một lớp đất màu đỏ. Cây cối tốt tươi lắm, khỉ vượn nhiều, xuống cả ruộng trêu người.
Khoảng hơn 10 năm trước, Công ty cổ phần khai thác và chế biến khoáng sản Hải Dương đã được cấp phép khai thác quả núi này. Họ đã đào bới đem đi không biết bao nhiêu triệu mét khối. Công trường của họ có bảo vệ hẳn hoi, xe chở đá lại đi lối khác, người dân chúng tôi chẳng bao giờ vào đây, nên cũng chẳng biết họ làm gì trên đất làng mình. Chỉ đến khi nhà cửa dân làng nứt vỡ toang hoác, thì chúng tôi mới phát hiện ra chuyện tày đình này”.
Ông Bùi Xuân Việt vừa kể chuyện thủng thẳng, vừa dẫn tôi đi sâu vào trong núi. Khu vực rộng lớn mênh mông mà theo ông trước kia là quả núi lớn, giờ nham nhở, chỗ nhô lên, chỗ sâu hoắm. Quả núi đã mất tích. Vượt qua mấy bụi cây, một hố sâu, khổng lồ, như thể hố bom nguyên tử hiện ra trước mắt. Đá trắng lóa phản chiếu lấp lánh ánh mặt trời, nước trong xanh như ngọc.
Ông Việt kể: “Chú nhìn xem, cái hố này có đến cả héc-ta không? Nhìn vậy thôi, mà có chỗ sâu đến 15 mét đấy”.
Tôi đứng bên mép hố, phóng tầm mắt, thấy hố rộng mênh mang, con người nhỏ bé lại. Cả một con đường nhựa lớn hình vòng cung chạy xuống tận chân hố, xuyên ra giữa lòng hố. Một đại công trường khai thác đá vốn hoạt động nhộn nhịp giờ đã ngừng lại. Máy móc hút nước hoen rỉ nằm im lìm.
Ông Việt tiếp tục dẫn tôi men theo vách đá, đi sâu vào trong. Trước mắt tôi lại hiện ra một hố nữa, rộng gấp rưỡi hố lúc đầu. Theo ông Việt, hố này phải rộng cỡ 3 héc-ta. Theo con đường vận chuyển, chúng tôi xuống tận đáy hố. Từ dưới đáy hố nhìn lên, thấy vách núi như tường thành hun hút. Ngay cạnh hố khổng lồ này, lại là một cái hố nữa, cũng rộng đến cả héc-ta, khoét sâu vào lòng đất.
Trèo nên mỏn đá còn sót lại, chỉ tay về phía Tây, ông Việt bảo: “Anh nhìn xem, làng tôi ngay kia kìa, cách có vài trăm mét. Núi đá này thuộc làng tôi, nằm ngay cạnh làng tôi. Hàng chục năm nay, dân làng tôi đã quá quen với cảnh ùng oàng của mìn, hứng chịu cảnh đá bay vào làng, làm vỡ nhà dân, sứt đầu mẻ trán. Nhưng khoảng 4 năm nay, có chuyện rất lạ, ấy là đến giờ nổ mìn vào buổi trưa và buổi chiều tối, làng tôi như có động đất. Nhà cửa cứ rung bần bật, rồi sau đó mới nghe thấy tiếng mìn trầm đục.
Dân ở đây nghe mìn quen tai rồi, nhưng cái kiểu mìn nổ rung nhà, làm nứt toác hết cả nhà cửa thì thực là bức xúc. Nhưng quanh đây rất nhiều công trường khai thác đá, cùng nổ mìn lúc đó, thì biết là của công trường nào? Mà chúng tôi đi kêu, đi kiện, thì khác gì kiện củ khoai.
Thế nhưng, trước tình cảnh nhà cửa hỏng hết, dân chúng tôi quyết đi điều tra. Lúc ấy, mới té ngửa ra rằng, Công ty cổ phần khai thác và chế biến khoáng sản Hải Dương chính là thủ phạm gây ra tình trạng nhà cửa nứt nẻ. Họ đã đào quả núi sâu hoắm xuống lòng đất. Chính vì họ bắn mìn dưới lòng đất nên mới gây chấn động mạnh, mới khiến nhà cửa rung bần bật như thế.
Thế là chúng tôi nêu ý kiến, phản ánh với chính quyền. Rồi đùng một cái, cách đây một tháng, lãnh đạo tỉnh về kiểm tra, dân làng chúng tôi mới té ngửa biết rằng công ty này chỉ được khai thác quả núi đến dương 5m, là phải dừng lại. Lẽ ra, họ phải dừng lại từ năm 2008 hoặc 2009 gì đó. Thế nhưng, họ vẫn tiếp tục đào sâu xuống lòng đất, ăn cắp cả gốc rễ quả núi. Tiền tỷ họ bỏ túi, nhà cửa của dân làng nứt nẻ, thì dân làng tự gánh chịu”.
Bản tin môi trường Kinh Môn SoS khu vực Nhị Chiểu
Các bài liên quan về công ty xi măng Phúc Sơn :
Công ty xi măng Phúc Sơn sẵn sàng nộp phạt rồi lại vi phạm nhiều lần
Công ty bị xử phạt vì gây ô nhiễm vẫn nổ mìn dội “mưa đá” vào nhà dân
Lại Chết người tại Công ty Xi măng Phúc Sơn - Phú Thứ huyện Kinh mônGiám đốc mỏ công ty xi mang Phúc Sơn tuyên bố: “Chết 30 mạng người tôi cũng đền được
Thất thoát khoáng sản quốc gia công ty Phúc Sơn hay ai sẽ chụi trách nhiệm!
![]() |
Các bài liên quan về chùa Nhẫm hay con gọi là chua Thánh Quang :
Khám phá kho xương khổng lồ tại chùa Nhẫm DươngDi tích cấp quốc gia chùa Nhẫm Dương - Duy Tân - 5 xã khu đảo
Kho báu vật khổng lồ trong chùa Thánh Quang Duy Tân -Kinh Môn
Bí ẩn ngôi chùa cổ ở Nhị Chiểu
Căn cứ Quyết định nêu trên, ngày 3-12-2004 UBND tỉnh Hải Dương có Quyết định số 4874/QĐ-UBND giao quyền quản lý di tích khảo cổ quốc gia chùa Nhẫm Dương cho UBND xã Duy Tân (Kinh Môn) quản lý, với diện tích 15,43 ha, để bảo vệ di tích; tạm giao 18,8 ha phần núi Nhẫm Dương không nằm trong phần khoanh vùng bảo vệ cho Công ty xi-măng Phúc Sơn quản lý, khai thác. Quá trình khai thác, nhiều lần Công ty xi-măng Phúc Sơn nổ mìn phá đá, xâm phạm vào khu vực được khoanh vùng bảo vệ.
Bất chấp sự phản ứng của chính quyền và nhân dân xã Duy Tân, Công ty xi-măng Phúc Sơn vẫn thường xuyên tổ chức cho nổ mìn và đưa máy ủi, máy xúc vào khai thác đá cả trong vùng cấm. Do khoảng cách quá gần, không ít lần mìn nổ đã hất văng đất đá qua đỉnh núi, văng cả vào sân chùa Nhẫm Dương, gây nguy hiểm nghiêm trọng tới tính mạng người dân.
Khi khai thác gần như cạn kiệt phần diện tích núi đá được giao, ngày 23-10-2013, Công ty xi-măng Phúc Sơn được Bộ Tài nguyên và Môi trường ra Quyết định số 2030/QĐBTNMT về việc điều chỉnh tọa độ, diện tích khu vực khai thác mỏ đá vôi Nhẫm Dương. Theo đó, diện tích Công ty xi-măng Phúc Sơn được khai thác là 17,32 ha, giới hạn bởi bảy điểm góc khép kín. Đáng ngạc nhiên là việc điều chỉnh tọa độ này đã chuyển phần núi đá của di tích núi Nhẫm Dương vào phần "mỏ" của Công ty ximăng Phúc Sơn để khai thác; phần diện tích đã được Công ty xi-măng Phúc Sơn khai thác cạn kiệt thì lại giao cho chùa Nhẫm Dương quản lý. Ngay sau khi có Quyết định số 2030/QĐ-BTNMT, công ty này đẩy nhanh tiến độ nổ mìn phá đá, xâm hại nhiều điểm thuộc "vùng cấm" của di tích, gây bức xúc trong dư luận.
Trước sự phản ứng của nhân dân xã Duy Tân, của cán bộ ngành văn hóa, trong các ngày 5-3-2014 và 26-6-2014, Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Hải Dương phối hợp các đơn vị liên quan, chính quyền địa phương xác định tọa độ, mốc giới, phạm vi khu vực được khai thác ngoài thực địa mỏ đá vôi Nhẫm Dương. Nhưng kết quả những buổi làm việc không có kết quả vì không thống nhất được vị trí tọa độ mới điều chỉnh; bởi Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương, UBND huyện Kinh Môn cho rằng, các điểm mới điều chỉnh đã chồng lấn lên khu vực được khoanh vùng bảo vệ năm 2003. Phó Giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương Nguyễn Đức Việt, cho rằng: Quyết định số 2030/QĐ-BTNMT của Bộ Tài nguyên và Môi trường khi triển khai áp dụng vào thực địa có một số điểm không phù hợp thực tế, một phần diện tích chồng lấn lên diện tích núi đã được khoanh vùng bảo vệ di tích.
Trong khi chưa xác định được mốc giới trên thực địa thì hằng ngày, tại công trường khai thác đá của Công ty ximăng Phúc Sơn vẫn diễn ra tình trạng khai thác đá sát khu vực di tích, thậm chí nhiều điểm xâm phạm sâu vào vùng cấm. Ông Lê Đức Tài, người từng 10 năm làm trưởng thôn Châu Xá (Duy Tân), cho biết: Khoảng 10 năm trước, trên núi Nhẫm Dương có đàn khỉ khá đông sinh sống, chúng xuống cả sân chùa kiếm ăn, nhưng do việc nổ mìn phá đá, tàn phá môi trường, cho nên đến nay không còn bóng dáng con nào. Do khai thác đá bừa bãi, bất chấp pháp luật, các hang thuộc di tích cần phải bảo vệ như hang Ma, hang Bà Điền đã biến mất không còn dấu tích; hang Dơi bị phá sập; hang Đình, hang Thóc đã bị khai thác mất 2/3; động Tổ, động Tĩnh Niệm cũng đang bị ảnh hưởng nặng nề. Giờ, một bên sườn núi Nhẫm Dương là vách đá cao thẳng đứng mầu xám xịt do đã khai thác đá cạn kiệt, một bên là chùa Nhẫm Dương với thảm rừng xanh cũng đang bị "gặm nhấm".
Lưng chừng núi có một địa danh nổi tiếng gọi là khe Ngựa Bay, tạo dáng hình một chú ngựa đang sải cánh giữa mây trời, nhưng do doanh nghiệp nổ mìn, bóc đá, nên "ngựa" đã "bay" mất một chân, "yên ngựa" biến mất.
Làm việc với phóng viên về việc khu di tích núi Nhẫm Dương bị xâm hại, Bí thư Huyện ủy Kinh Môn Nguyễn Thị Bên cho rằng: "Khu di tích bị xâm hại từ lâu, không phải huyện không biết, nhưng Công ty xi-măng Phúc Sơn là doanh nghiệp của tỉnh liên doanh nước ngoài nên huyện cũng khó xử lý". Về việc bảo vệ khu di tích Nhẫm Dương, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hải Dương Nguyễn Văn Quế khẳng định: UBND tỉnh Hải Dương đã có văn bản tạm thời đình chỉ việc khai thác đá ở núi Nhẫm Dương, giao các ngành chức năng làm rõ, giải quyết theo đúng quy định. Đối với các di tích lịch sử, di sản văn hóa, di chỉ khảo cổ lại càng phải quan tâm bảo vệ, bởi nếu để mất di sản là mất vĩnh viễn.
Thiết nghĩ di sản văn hóa, lịch sử mỗi vùng đất luôn gắn với cội nguồn và chúng ta thì không thể để mất cội nguồn, vì vậy, muộn còn hơn không, các cơ quan chức năng cần sớm có biện pháp bảo vệ di sản văn hóa Nhẫm Dương; đồng thời kiểm tra, kiểm soát việc khai thác đá của Công ty xi-măng Phúc Sơn; không vì lợi ích trước mắt, "tham bát bỏ mâm" mà ảnh hưởng việc bảo tồn di sản.
Năm 2000- 2001, Viện Khảo cổ học, Viện Nghiên cứu địa chất Việt Nam khảo sát, nghiên cứu và kết luận: Khu di tích khảo cổ núi Nhẫm Dương đặc biệt quan trọng. Tại hang Thánh Hóa đã phát hiện một loạt hóa thạch của 27 loài động vật có niên đại 30 đến 50 nghìn năm. Tại hang Tối phát hiện nhiều hiện vật thuộc văn hóa Hán, đồ đồng thuộc văn hóa Đông Sơn.
NGUYỄN TIẾN BÌNH Trưởng phòng Văn hóa, Thể thao và Du lịch huyện Kinh Môn, tỉnh Hải Dương
Khu di tích khảo cổ quốc gia chùa Nhẫm Dương với các hiện vật quý giá đã khẳng định tiến trình lịch sử của tự nhiên và con người từ thời kỳ đồ đá, thời kỳ kim khí, thời kỳ phong kiến và thời kỳ hiện đại.Những di cốt hóa thạch trong hang Thánh Hóa, những di vật của văn hóa Đông Sơn tìm được trong hang Tối và các tầng văn hóa còn nằm sâu trong lòng đất chưa được khai quật không chỉ có giá trị đặc biệt về lịch sử, văn hóa, khoa học, cách mạng, khảo cổ, quân sự và du lịch của tỉnh Hải Dương mà nó còn mang ý nghĩa quốc gia, quốc tế.
PGS, TS NGUYỄN LÂN CƯỜNG (Viện Khảo cổ học Việt Nam)
Di tích cấp quốc gia bị xâm hại từng chút một qua nhiều năm!
Còn đâu thuở thanh bình khỉ trêu người
Nhẫm Dương (Duy Tân, Kinh Môn, Hải Dương) là ngôi chùa cổ, cùng với hệ thống hang động đã được xếp hạng Di tích văn hóa lịch sử cấp quốc gia. Ngọn núi Nhẫm chỉ còn một góc nhỏ xanh rờn cây lá. Các quả núi xung quanh đã bị nổ mìn phá đá sạch sẽ. Núi Nhẫm cũng đã bị bổ làm đôi. Nửa bên Tây đã thành xi măng rồi, nửa bên Đông, nơi có ngôi chùa và những hang động nổi tiếng thì vẫn còn.
Sự cô Thích Diệu Mơ |
Sở dĩ, di tích cấp quốc gia ấy, còn tồn tại đến ngày hôm nay, là nhờ sư cô Thích Diệu Mơ. Chuyện sư cô Diệu Mơ đem cả mạng sống mình để giữ núi trước lòng tham vô đáy của con người, thì đã thành nhiều tập phim, do nhà báo Phạm Chức (Truyền hình Hải Dương) dựng rất cầu kỳ.
Sư cô bảo: “Núi Nhẫm này là nơi đặc biệt không những của Việt Nam, mà của cả thế giới, vì phát hiện hóa thạch Pôn-gô, một loài vượn người cực kỳ thông minh. Bọn khỉ ở núi này cũng thông minh lắm, tình cảm lắm, chả khác gì con người. Ấy vậy mà, người ta nỡ cướp nhà của chúng, nỡ giết hết chúng”.
Ở huyện Kinh Môn, nhắc đến chùa Nhẫm Dương không ai không biết. Đứng bên sông Kinh Thầy nhìn tứ phía, thấy quả núi nào cũng nham nhở, trắng lốp. Duy chỉ có núi Nhẫm, nơi có ngôi chùa Nhẫm Dương vẫn còn một vạt xanh.
Trong khu công nghiệp Nhị Chiểu những nơi khác !
Ở ngôi chùa ấy, sư thầy Thích Diệu Mơ bao năm nay đã phải lấy thân mình… lấp lỗ mìn, để bảo vệ quả núi. Nói thế, độc giả nghĩ hình tượng hóa, nhưng đó là sự thật.
Nhiều doanh nghiệp nhìn quả núi đá “mỡ màng” nên thèm muốn lắm, cứ sơ hở ra là tìm cách ăn trộm. Hễ thấy doanh nghiệp nào khoan núi, nhồi mìn, sư Mơ lại lấy thân mình lấp cái lỗ khoan mìn đó, nhất định không cho phá núi, mới giữ được đoạn rông núi màu xanh thanh khiết cho nhân dân quanh vùng.
Báo điện tử VTC News đã có loạt bài phản ánh về chuyện ấy. Có lẽ, được sự tin tưởng của nhân dân quanh vùng, mà mới đây, một người dân, xưng là đại diện cho người cao tuổi ở thị trấn Phú Thứ, cách chùa Nhẫm Dương không xa, điện thoại cho Báo than rằng: “Nhà báo ơi nhà báo! Các cụ vẫn có câu nói hài rằng “con voi chui lọt lỗ kim”, nhưng ở chỗ chúng tôi còn có chuyện “quả núi chui lọt lỗ kim” cơ nhà báo ạ.
![]() |
Quả núi đã biến mất, để lại những hố sâu thế này |
Nghe chuyện lạ, tôi đã tìm về khu dân cư số 1, thị trấn Phú Thứ (Kinh Môn, Hải Dương). Một anh nông dân đứng ở đầu đường đợi sẵn. Ngó trước, nhìn sau, anh dặn tôi bỏ hết đồ đạc vào trong xe, rồi đi xe máy với anh.
Tôi thắc mắc hành động lạ lùng, một người nông dân mà phải sợ hãi khi đứng ngay trên mảnh đất làng mình, thì anh giải thích: “Nhà báo thông cảm, giờ côn đồ nhiều lắm, chúng tôi thấp cổ bé họng, mất mạng như chơi. Họ ném tiền vào mình cũng vỡ đầu, chứ cần gì ném đá”.
Lại ngó trước nhìn sau không thấy ai, anh mới giục tôi lên xe. Anh nổ máy đi xuyên qua cánh đồng hoang toàn cỏ lác mọc um tùm. Anh bảo: “Nhà báo nhìn xem, hàng chục héc-ta phải bỏ hoang thế này đấy. Họ khoét núi sâu xuống lòng đất, nên phải bơm nước lên. Nước lẫn bột đá tràn ra cánh đồng thì thử hỏi cây gì mà sống được. Bao nhiêu ruộng nương quanh vùng bỏ hoang hết, chẳng làm được gì, mà cũng chẳng có ai đền bù”.
Cánh cổng với chòi canh hiện ra trước mắt. Anh nông dân dặn tôi rằng, nếu có người ra hỏi, thì không được nhận là người quen, mà chỉ bảo là đi nhờ xe máy ra nghĩa địa (nghĩa địa ở cách quả núi không xa).
Tuy nhiên, không thấy có bảo vệ nào cả, nên chúng tôi xuyên thẳng vào trong công trường. Giữa ngã ba đường, ông Bùi Xuân Việt và bà Đinh Thị Ngọc đứng dưới gốc cây trứng cá trò chuyện.
![]() |
Ông Việt và bà Ngọc canh chừng trộm đá ở đường dẫn vào núi |
![]() |
Ông Việt bên một hố khai thác đá sâu 10-15 mét |
Không sợ như anh nông dân nọ, ông Bùi Xuân Việt dựng xe đạp dẫn tôi đi sâu vào lòng núi. Vừa đi, ông Việt vừa giới thiệu: “Ngày xưa, khu vực này lắm núi nhiều non lắm, đẹp chả khác gì Hạ Long trên cạn, hay ít cũng phải như Tràng An, Tam Cốc ở Ninh Bình. Nhưng chỗ này thuận tiện đường sông, đá lại đẹp, nên họ mới đầu tư khai thác.
Quả núi chỗ tôi và anh đang đứng là núi Đất Đỏ. Sở dĩ có tên như thế, vì quả núi này phủ một lớp đất màu đỏ. Cây cối tốt tươi lắm, khỉ vượn nhiều, xuống cả ruộng trêu người.
![]() |
Đồng ruộng bỏ hoang vì doanh nghiệp bơm nước ô nhiễm từ hố khai thác lên cánh đồng |
Ông Bùi Xuân Việt vừa kể chuyện thủng thẳng, vừa dẫn tôi đi sâu vào trong núi. Khu vực rộng lớn mênh mông mà theo ông trước kia là quả núi lớn, giờ nham nhở, chỗ nhô lên, chỗ sâu hoắm. Quả núi đã mất tích. Vượt qua mấy bụi cây, một hố sâu, khổng lồ, như thể hố bom nguyên tử hiện ra trước mắt. Đá trắng lóa phản chiếu lấp lánh ánh mặt trời, nước trong xanh như ngọc.
Ông Việt kể: “Chú nhìn xem, cái hố này có đến cả héc-ta không? Nhìn vậy thôi, mà có chỗ sâu đến 15 mét đấy”.
![]() |
Máy bơm nước nằm im lìm vì công trường đã bị dừng khai thác |
Ông Việt tiếp tục dẫn tôi men theo vách đá, đi sâu vào trong. Trước mắt tôi lại hiện ra một hố nữa, rộng gấp rưỡi hố lúc đầu. Theo ông Việt, hố này phải rộng cỡ 3 héc-ta. Theo con đường vận chuyển, chúng tôi xuống tận đáy hố. Từ dưới đáy hố nhìn lên, thấy vách núi như tường thành hun hút. Ngay cạnh hố khổng lồ này, lại là một cái hố nữa, cũng rộng đến cả héc-ta, khoét sâu vào lòng đất.
Trèo nên mỏn đá còn sót lại, chỉ tay về phía Tây, ông Việt bảo: “Anh nhìn xem, làng tôi ngay kia kìa, cách có vài trăm mét. Núi đá này thuộc làng tôi, nằm ngay cạnh làng tôi. Hàng chục năm nay, dân làng tôi đã quá quen với cảnh ùng oàng của mìn, hứng chịu cảnh đá bay vào làng, làm vỡ nhà dân, sứt đầu mẻ trán. Nhưng khoảng 4 năm nay, có chuyện rất lạ, ấy là đến giờ nổ mìn vào buổi trưa và buổi chiều tối, làng tôi như có động đất. Nhà cửa cứ rung bần bật, rồi sau đó mới nghe thấy tiếng mìn trầm đục.
![]() |
Đường rộng mênh mông được mở xuống tận đáy mỏ đá |
Thế nhưng, trước tình cảnh nhà cửa hỏng hết, dân chúng tôi quyết đi điều tra. Lúc ấy, mới té ngửa ra rằng, Công ty cổ phần khai thác và chế biến khoáng sản Hải Dương chính là thủ phạm gây ra tình trạng nhà cửa nứt nẻ. Họ đã đào quả núi sâu hoắm xuống lòng đất. Chính vì họ bắn mìn dưới lòng đất nên mới gây chấn động mạnh, mới khiến nhà cửa rung bần bật như thế.
Thế là chúng tôi nêu ý kiến, phản ánh với chính quyền. Rồi đùng một cái, cách đây một tháng, lãnh đạo tỉnh về kiểm tra, dân làng chúng tôi mới té ngửa biết rằng công ty này chỉ được khai thác quả núi đến dương 5m, là phải dừng lại. Lẽ ra, họ phải dừng lại từ năm 2008 hoặc 2009 gì đó. Thế nhưng, họ vẫn tiếp tục đào sâu xuống lòng đất, ăn cắp cả gốc rễ quả núi. Tiền tỷ họ bỏ túi, nhà cửa của dân làng nứt nẻ, thì dân làng tự gánh chịu”.
Bài viết được tổng hợp trên VTC và báo nhân dân
Bản tin môi trường Kinh Môn SoS khu vực Nhị Chiểu
Post a Comment